Câu hỏi 20: Làm sao phục hồi được thể lực và tinh thần tiêu cực khi cơ thể bị suy nhược

Kính thầy!

Con may mắn được biết thầy qua trang web của thầy. Con mạn phép gửi thư cho thầy, trong thư con có chỗ nào không đúng lễ nghiã mong thầy bỏ qua cho con.

Đầu thư con chúc thầy và gia đình có nhiều sức khoẻ, niềm vui và hạnh phúc trong cuộc sống. Con 19 tuổi, nữ. Con thật sự rất ngưỡng mộ thầy vì những bài thuốc, cách chữa bệnh thầy đã giới thiệu giúp đỡ mọi người rất nhiều. Đặc biệt là thái độ rất nhiệt tình, ân cần và trách nhiệm của thầy với tư cách là một người thầy thuốc mẫu mực.

Thầy thuốc là một người quan trọng và không thể thiếu, mỗi khi bệnh nhân tìm đến họ là khi bệnh nhân đó mang trong mình bao nhiêu niềm tin, hi vọng vào cuộc sống, người thầy thuốc thật sự là người mang lại ánh sáng cho cuộc đời của người bệnh vì trên đời này không có gì quí hơn sức khoẻ, khi bệnh tật thì sẽ chẳng làm nổi việc gì cho tốt theo ý mình cả. Con luôn nghĩ như vây, và khi đang là một bệnh nhân cần được sự giúp đỡ của thầy thuốc con lại càng thấm thía điều đó hơn.

Con thủ dâm từ khi còn quá nhỏ, lúc đó con 4 hay 5 tuổi con cũng không nhớ rõ. Con làm việc đó nhiều lần, và không biết nó là cái gì đến năm lớp 11 thì thôi không làm nữa, con thấy hối hận vì mình đã làm như vậy, khi đó con thấy mình gặp các vấn đề về sức khoẻ.

Năm lớp 12, đầu con giật mạnh, lúc nào cũng giật, cảm giác như lúc làm chuyện đó, khiến con cảm thấy buồn ngủ kinh khủng, tối nào cũng ngủ mê mệt học đươc rất ít. Nhưng con đã cố gắng để thi đỗ đại học, nhưng từ khi vào đại học cuộc sống của con như chưa bao giờ tồi tệ như thế. Con thấy mình gặp rất nhiều những vấn đề tồi tệ về thể chất, tâm lí, cuộc sống của con như đảo lộn hoàn toàn.

Tình trạng hiện tại của con: Đầu con lúc nào cũng xuất hiện ý nghĩ liên tục, hầu như lúc nào cũng nghĩ cả lúc ăn cơm,lúc trước khi ngủ được, lúc ngồi không làm việc gì…và con không dừng nó lại được.

Điều đó làm con không thể làm việc gì cho đầy đủ, toàn vẹn được, không sắp xếp nổi thời gian để làm việc, mọi chuyện rối tung lên, khi có rất ít bài tập phải làm con cũng cảm thấy nó quá nhiều mình không thể làm hết, con không tập trung vào học được, trí nhớ giảm nhanh chóng, việc học giảm sút, con phải rất lâu sau mới ngủ được khi đi ngủ, Con lúc nào cũng ngơ ngơ như người ở trên trời ấy, làm mọi việc theo cảm tính , thói quen còn đầu thì lúc nào cũng nghĩ miên man chứ không chú tâm vào việc đang làm.  Những suy nghí ấy rất lung tung, hỗn loạn, con nghĩ về cách đối sử của 1 ai đó, của con, nghĩ về con người nói chung, về những câu danh ngôn con tình cờ đọc được và phân tích nó…Nhưng rồi con nhận ra nó chẳng đi dến đâu cả, thật vô ích,nhiều khi nghĩ dồn dập qua con cảm thấy đầu mình không chịu nổi, như muốn vỡ ra, đến mức có lúc con chỉ muốn chết đi để không phải chịu cảm giác này nhưng con không ngăn nó lại được. Có những lúc đầu con lại không nghĩ gì cả, cứ ngồi ngẩn người ra kệ mọi chuyện trôi đi như không việc gì liên quan đến mình cả. Con thấy mình thật ích kỉ. Con còn thấy mọi chuyện hàng ngày xảy ra quá nhanh(mặc dù vẫn như mọi khi) con bị quá tải không phân tích để hiểu được hết, nhiều câu mọi người nói con không thể hiểu ý họ là gì nếu như họ không nói chậm và rõ rãng.

Điều gây khó chịu rất nhiều là đầu và cả người giật( nhưng chủ yếu vẫn là đầu giật mạnh) như lúc làm chuyện đó, làm con thấy lúc nào đầu cũng tê, căng thẳng, lo lắng, bồn chồn mà không biết lo cái gì.

Con sợ phải tiếp xúc với người khác, làm gì đó trước mặt họ, sợ hành động của mình ngớ ngẩn, sợ bị mắng, sợ người khác không hài lòng, sợ bị gọi lên bảng, sợ cái xe đạp bị hỏng …vì khi đó con không biết sẽ giải quyết việc đó thế nào cả. Việc nói chuyện với ai đó lạ, tự mình đi làm vé xe buýt, tự mình tìm đường đi học,…là cả một vấn đề rất lớn, rất khó khăn, và thậm chí có việc còn không dám, không thể làm.

Điều này làm con cảm thấy cuộc sống của mình thật kinh khủng, khó khăn, đầy rắc rôi, rất nhiều lúc con không dám đối mặt với nó mà chỉ muốn trốn đi, thậm chí biến mất.

Điều mà con cảm thấy tốt và thoải mái nhất là mỗi tuần được về nhà mình không phải đối diện với cuộc sống đó, khi không được về nhà con muốn chùm chăn thật kín và không chui ra nữa hoặc cố gắng ngủ và mong là không dậy nữa để không phải đối mặt với nó.

Con không có hứng thú làm việc gì cả, mọi việc cứ kệ nó trôi đi trừ khi việc đó là bắt buộc phải làm, thậm chí có nhiều lúc nghĩ đến cái chết như một sự giải thoát nhanh nhất, thoải mái nhất. Con không cho bố mẹ biết về tình trạng này vì con không dám nói là con thủ dâm. Bố mẹ con chắc sẽ rất thất vọng vì họ đặt quá nhiều hi vọng vào con, con không muốn bố mẹ con thất vọng hay buồn vì mình.

Con thấy hối hận và thấy mình sống thật ích kỉ khi không quan tâm đến mọi người xung quanh, con cảm thấy rất cô đơn vì không ai hiểu và thông cảm cho con mà chỉ thấy thái độ của con kì cục và không chấp nhận được. Nhưng con không hề trách họ, lỗi là tại con.

Mong thầy cho con lời khuyên, con bị làm sao ạ, con phải làm gì để sống tiếp. Con rất mong đựơc thầy chữa, bốc thuốc cho con, nhưng công việc thầy rất bận. Con có cơ hội nao được thầy chữa cho không.

Nếu con không có được may mắn đó, mong thầy tư vấn cho con chữa bệnh này ở đâu tốt nhất với ạ! Con ở Hà Nội thầy ạ. (mong thầy hiểu cho hoàn cảnh con không thể tự mình làm theo những bài thuốc của thầy chỉ cho trực tiếp, con mong được gặp thầy chữa bệnh nhưng chắc điều đó là rất khó khăn)

Con mong sớm nhận được lời khuyên của thầy!

Sự giúp đỡ của thầy sẽ thay đổi cuộc đời con!

Con cảm ơn thầy rất nhiều!

Trả lời :

Bệnh này đối với con gái không nguy hiểm bằng con trai nên không cần phảo lo lắng. Hậu qủa của thủ dân làm hao tổn khí huyết, làm cơ thể và thần kinh suy nhược sinh ra bi quan. Sự ham muốn tình dục ở con gái sẽ hết mơ tưởng khi lấy chồng và sinh đẻ.

Cách điều chỉnh Tinh-Khí-Thần :

Tinh :

Chỉ cần uống thuốc bổ máu, ăn thức ăn bổ máu như sò, đồ biển, thịt bò đỏ, rau dền ủ dềm, rau muống, uống thuốc Đương Quy Tửu (Tankwe-Gin) hay dùng toa thuốc Đại Bổ Tâm Tỳ Khí Huyết Thang :

Bạch Thược, Ngũ Vị, Phục Thần, Bạch Truật, Nhân Sâm, Táo Nhân, Đương Quy, Nhục Quế, Viễn Chí, mỗi thứ 3 chỉ. Sắc 2 lần, lần nhất đổ 4 chén nước sắc cạn còn 1 chén. Lần hai đổ 3 chén sắc cạn còn 1 chén. Pha chung hai chén, chia đều uống làm hai lần sáng và tối. Uống 3 thang, rồi đo áp huyết so sánh trước khi dùng thuốc và sau khi dùng thuốc thấy áp huyết lên đúng tiêu chuẩn thì ngưng, nếu áp huyết còn thấp thì uống tiếp đợt hai 3 thang nữa.

90-95 (1 tuổi đến 5 tuổi) mạch nhanh không chính xác.

95-100/60-65mmHg, mạch tim đập 60 là áp huyết ở tuổi thiếu nhi.(6 tuổi-12 tuổi)

100-110/60-65mmHg, mạch tim đập 65 là áp huyết ở tuổi thiếu niên (13 tuổi-17 tuổi)

110-120/65-70mmHg, mạch tim đập 65-70 là áp huyết ở tuổi thanh niên (18 tuổi-40 tuổi)

120-130/70-80mmHg, mạch tim đập 70-75 là áp huyết ở tuổi trung niên (41 tuổi-59 tuổi)

130-140/80-90mmHg, mạch tim đập 70-80 là áp huyết ở tuổi lão niên (60 tuổi trở lên)

Kiêng ăn những chất chua như cam, chanh, bưởi, dưa chua, dưa gía, đậu xanh, kem, yayourt, nước đá, khổ qua, dưa leo, làm mất máu và làm hạ áp huyết, còn củ cải trắng, khoai mì, sinh ra huyết trắng dễ bị nhiễm trùng và là nguyên nhân gây ra bệnh ung thư tử cung.

Khí :

Nếu ăn chất bổ và tẩm bổ mà không tập luyện thể lực như bơi lội, đánh cầu, nhẩy dây, chạy bộ, võ thuật hay tập luyện khí công để tiêu thụ chuyển hóa chất bổ thành khí lực, tạo nên sự tự tin thì cũng vô ích, con người vẫn bị tự ty mặc cảm nhút nhát lo sợ. Cần phải tự nguyện tham gia vào những sinh hoạt cộng đổng hữu ích như vào Gia Đình Phật Tử, Hướng Đạo, nhận những trách nhiệm để đầu óc lao vào công việc, quên đi những suy nghĩ vẩn vơ, những tư tưởng ủy mị, yếm thế chán đời. Cổ bị rung giật do thiếu khí và huyết. Huyết thì tẩm bổ bằng ăn uống. Thiếu khí phải tập luyện. Con người thường hay lười không tập luyện nên mới bị bệnh vì thức ăn không chuyển hóa.

Thần :

Mình muốn giỏi về mọi mặt cần phải tình nguyện tham gia và tự nguyện đảm nhận những trách nhiệm đầu đàn chỉ huy người chứ không để người chỉ huy mình, đó là phương pháp luyện thần, song song với tập thở thiền ờ Đan Điền Thần làm hưng phấn thần kinh. Đưa ra đề mục sinh hoạt dẫn tư tưởng hướng thượng để có mục tiêu thực hiện đạt được kết qủa tốt.

Thí dụ mình nhút nhát sợ gặp người, hay mình muốn tiếp xúc với mọi người lại sợ mọi người không chấp nhận mình. Muốn vượt qua khó khăn này mình phải tạo cho mình một sở trường nào đó hơn người chẳng hạn như tập thể dục khí công cho giỏi, học cách chữa bệnh bằng khí công, rồi mình sẽ có cơ hội hướng dẫn những người bệnh tập khí công, mình chữa bệnh miễn phí giúp đỡ cho những người bệnh khỏi thì lúc đó nhiều người sẽ đến với mình với tinh thần nể trọng làm cho mình tự tin và có hứng thú trong công việc giúp người, tự nhiên mình sẽ lên tinh thần và cảm thấy cuộc sống có nhiều ý nghĩa hơn.

Thân

doducngoc